Join / Đăng ký tài khoản

Xin vui lòng nhập thông tin tài khoản :

Xin vui lòng nhập thông tin cá nhân :


Giới tính : Nam Nữ
Submit Cancel close

Login

close

Recover Password

Submit close


By: Dang Giao Le
Thời cắp sách
2010-01-07 03:00:54

Cách nay vài năm Giao có tham gia trên diễn đàn www.minhkhai96.net và có đọc được 1 số truyện, thơ, bài viết ... của các ACE cựu học sinh Gia Long - Minh Khai. Nay diễn đàn trên không còn tồn tại xin mượn trang web của lớp lưu lại vài " tác phẩm " còn lưu được tránh " thất truyền ". G cũng đã cố gắng liên lạc với các " tác giả " của các tác phẩm để xin phép được lưu " tác phẩm " tại đây. Các ACE cựu HS GL-MK nếu có dịp ghé thăm nơi này xin ghi lại vài dòng cảm tưởng. Thành thật cám ơn.

Bài đầu tiên G đưa lên của một cựu HS 12A3 khóa 91, truyện ngắn " Đôi mắt " được viết khoảng năm 1991. Cám ơn NNTC đã cho phép đăng truyện này.

Đôi mắt

Ngày…tháng …. năm….

Mừng đến chết được. Bài múa của lớp đã được chọn rồi. Nhỏ Quỳnh, nhỏ Huyền vậy là hết cau có, nhăn nhó và… la ó rồi nhé. Nhớ hôm tổng dợt, xoay vòng trên tay mà cứ rớt lên, rớt xuống, mặt hai đứa bí xị trông….buồn cười kinh khủng. À, cô Phương Dung chắc vui lắm. Hôm “xoạc” trên nền xi măng, chân mình trầy một vệt dài. Cô đắp lên chỗ đau của mình viên ô mai đặc biệt của cô, to ơi là to. Hy vọng lần này sáu đứa đội múa lại được cô khao chè như năm ngoái. Những viên xôi nước tròn trĩnh, cắn niếng nào thương cô thêm miếng ấy. Phải chi cô cứ khao bọn mình hoài….

Bọn lớp bên cạnh chắc đang tức lắm. Có một tên cứ nhìn mãi sang lớp mình, chắc là thám báo!!!....

Ngày…tháng… năm…

Hôm nay lớp mình trực sao đỏ. Cầu trời sao cho bắt được vài tên lớp bên cạnh để trừ điểm cho bỏ ghét. Nhưng bọn chúng xem ra khá nghiêm chỉnh. Tại sợ lớp mình đó mà!

Lúc nãy, tên ấy đi vào cổng. Mình đã chuẩn bị cho hắn một cái liếc trần ai….Nhưng trong vòng thị trường thu hẹp đến vô cùng nhỏ ấy, mình bất chợt nhận ra một đôi mắt sáng và đẹp. Vốn dốt về thể loại miêu tả, mình không thể nói được nó đẹp ra sao. Có điều quả là….hơi kỳ cục khi kênh…..người ta một cách quá khiêu khích như vậy……Mình vớ vẩn quá đi mất. hắn là thành viên của cái lớp có “mối thù truyền kiếp” với lớp mình, lại còn hay đi dò xét nữa. Để xem hắn làm gì được cho biết.

Ngày … tháng… năm….

Năm cuối cùng phổ thông…..Mình thương cái lớp P1 này quá đi mất, dù có lúc tức đến khóc được vì bọn con trai không biết nghe lời. Hai năm Học Sinh Xã Hội Chủ Nghĩa rồi. Năm nay mình không lo lắm. Các bạn học chăm hơn, công tác tốt hơn…..

Mình không lo lắm….nhưng mình làm sao ấy….Có nhiều lúc khi vừa cười giòn thật vui, mới quay lưng đi là đã rưng rưng, buồn quay quắt….Vui buồn bất chợt….Sao thế nhỉ?!

Mình không giữ được lời hứa rồi. Mình lại muốn viết về hắn……Mà có phải tội lỗi gì đâu!...Hắn cứ nhìn sang lớp mình mãi. Ra gặp, vô gặp…

Hắn đứng khoanh tay nghiêm chỉnh như là…..như là….Mà thôi, mình sẽ cho hắn nột cái tên khác: “Thám Báo”. Nghe giống Pôn Pốt quá, cũng hơi tội nghiệp. Mình đặt cho hắn một cái tên “Đôi mắt”có lẽ hơi kỳ cục, nhưng chỉ có một nình mình biết thôi mà!

Ngày ….. tháng…. năm….

Do tình cờ mà mình biết được tên….nhưng mình sẽ gọi hắn mãi mãi bằng cái tên đã chọn. Hôm họp mặt các thí sinh đi dự thi học sinh giỏi, “Đôi mắt” lại ngồi đối diện với mình. Suốt buổi hắn không nói lấy một lời, không nhúc nhích và cũng không….. quay đầu ra chỗ khác….Mình cảm thấy khó chịu, ngượng nghịu, bực mình……Đủ mọi cảm giác hoà lẫn vào nhau…..Tại sao không có đạo luật trừng trị những kẻ tò mò như vậy nhỉ? Cuối cùng không kiềm chế nổi bản chất hung dữ, mình ném cho hắn một cái liếc nên thân. Và rồi, cơn giận vô cớ ở đâu ập tới, mình muốn vung tay, vung chân hay làm bất cứ một cái gì để đừng phải thấy……pho tượng trước mặt. Thật đáng ghét!

Ngày… tháng…năm…..

Những tháng ngày thanh thản giờ này đang ở đâu? Hãy trở về với tôi, một con bé ngốc nghếch, ngớ ngẩn. Tôi yêu những phút giây bình yên thuở nào mà chẳng biết tự bao giờ tôi đã đánh mất. Buồn ơi! Thôi đừng đến. Thể xác và tinh thần tôi quá yếu đuối. Hãy để cho tôi yên thân với những bài học, những phép tính vô tư. Chúng chẳng làm ai khóc bao giờ….Mình sao vậy??? Không định nghĩa nổi……Mình căm thù tất cả. Mình căm thù “Đôi mắt”. Bọn con trai chỉ thích làm phiền người khác rồi sau đó quên ngay. Việc gì phải buồn vớ vẩn! Bề ngoài mình xem ra kiên quyết, cứng cỏi lắm mà!!! Mình hèn nhát đến thế sao?!

Ngày … tháng….năm….

Tờ báo tường của lớp đang lên khuôn. Bận quá chừng mà nhỏ Quỳnh cứ ê a mãi bài thơ của “Đôi mắt”, âm vận nhẹ nhàng, ý thơ thanh thoát. Chẳng biết nhỏ chép ở đâu ra…À, mà hay dở gì cũng mặc kệ hắn. Vấn đề là lớp mình phải đoạt được giải và phải là giải nhất kìa!

Chưa chi mà mình đã biết âm hưởng của mùa thi. Chẳng còn bao lâu nữa….

Vui sướng biết bao những tháng ngày này, tất cả đều sống hết mình cho cái tập thể P1 thân thương. Nhờ vậy mà chẳng còn thời giờ nào để nghĩ đến những chuyện….và “người ấy” nữa. Tuyệt vời thay những người biết mình đang hạnh phúc.

Ngày …. tháng…năm….

“Đôi mắt” lại làm khuấy động cuộc sống của mình….Tụi bạn cười cười, nháy mắt nhau mãi. Cuối cùng nhỏ Huyền ra vẻ bí mật bảo mình rằng…Trời ơi, hắn muốn làm quen…Mình làm một bộ mặt “khủng long” dễ sợ chưa từng thấy làm cả bọn cụt hứng.

Nếu mấy nhỏ biết được điều gì đang xảy đến cho mình…..Hơi lạnh từ lòng bàn tay, lòng ngực chạy khắp cơ thể. Mình run lên, mình khó thở. Một nổi lo sợ vừa mơ hồ, vừa kinh khiếp…..”Đôi mắt” hãy cứ đứng mãi nơi góc hành lang ấy và đừng nói lời nào như trước kia…Vậy thì, đẹp biết bao….

Chao ôi là sợ. Tại sao trên đời này lại có đôi mắt “hiện hữu”?

Ngày….tháng…năm….

Mình không tự nhiên như trước được nữa. Lúc nào cũng thấy gò bó, ngượng ngạo. Mình vẫn cố kênh bọn lớp bên cạnh nhưng làm sao ấy....Mình thật bất hạnh.

Ngày….tháng…năm….

Hôm nay họp vụ Đơn Thi Đại Học về trễ quá. Lúc dắt xe ra khỏi cổng, mình giật thót cả người. “Đôi mắt” đứng đợi ai bên kia đường. Chắc đơi tên Huy, bởi vì, mình có phải là lớp trưởng của hắn đâu. Tự nhủ thế mà lại run lên. Trời ơi, hắn cứ nhìn hoài…Thật đáng tội….mình ngốc quá. Tại sao mình lại khiếp sợ như thế?...Chiếc xe sao mà nặng nề….Lúc đi ngang qua chỗ “Đôi mắt”, hình như hắn dợm đạp xe. Mình hoảng hồn, chạy như bay, cứ cắm đầu, cắm cổ mà đạp. Đến khi quay lại…Không có ai cả. Một cái gì đó như vỡ tung ra, mình khóc sướt mướt.

Ngày … tháng …năm….

Vậy là đã kết thúc năm học. Hôm phát thưởng, “Đôi mắt” đứng kế bên mình., vẫn nghiêm trang, trầm mặc và có vẻ hơi buồn hơn bao giờ hết. Mình không biết tội nghiệp cho mình hay cho …ai nữa. Hối tiếc? Sợ hãi? Có lẽ cả hai.

Thế là mãi mãi xa trường. Âm thanh nào đơn côi, trống vắng ngân lên làm mình xót xa. Mình như mất hồn, làm gì được bây giờ? Nơi góc hành lang ấy có gì vui? Nhẹ bước đến đó, mình hơi sững lại vì thoáng thấy “Đôi mắt”. Hắn đang hát một bài tự biên nào đó….Lạy trời, sao mà mình trơ tráo làm vậy….Mình vẫn bước tới dù ý thức còn sót lại vẫn không ngớt vang lên. Hãy quay lại, về với cái lớp P1 đang liên hoan vui vẻ bên kia..Chậm mất rồi! Khoảng thời gian dường như vô tận ấy quyện dần giọng hát trầm và ấm của “Đôi mắt”, tại sao mãi đến bây giờ.?..?

Đến khi có ai đó đặt tay lên vai, mình mới nhận ra mình đang khóc…..Cô Phương Dung cứ ngỡ mình buồn vì xa trường. Làm sao cô biết được những giọt nước ấy vì ai…..

Ngày …tháng….năm….

Trở vế trường vào một ngày hè sau khi thi đại học. Mặt sân phủ lớp lá vàng khô, điểm lác đác vài cánh phượng úa. Cả khoảng trời nhuộm sắc buồn u ám. Mình muốn tìm lại TV thuở nào. TV có hàng me xanh, có màu phượng đỏ, có mây trời bàng bạc trên cao, đem yêu thương gom góp đi về, bình yên, êm ả. TV của cô Tố đó đẹp như thơ. Còn TV đìu hiu, cô quạnh như lá kêu buồn, xào xạc dưới chân. Ngơ ngác tìm quanh sao chẳng thấy….Bởi vì nhỏ ạ, sẽ không còn “Đôi mắt” đứng nơi góc hành lang quen thuộc…Có buồn không khi tuổi hồn nhiên đã qua thật rồi?

Ngày …. tháng…. năm…

Mình không hiểu nổi. Đậu rồi mà sao “Đôi mắt” lại đi bộ đội làm gì? Tự nhiên lại thẩn thơ mất mấy ngày. Tự thâm tâm mình luôn mong mỏi và cố tin rằng “Đôi mắt” sẽ đến từ giã. Vậy mà nổi mong chờ vẫn là nổi chờ vô vọng. Hay ít ra hắn sẽ viết thư? Sáu tháng rồi còn gì?

Những chuyện trẻ con ngày ấy…..Có lẽ mình đang với theo một chiếc bóng. Bởi xa cách cả dặm nên trông nó đẹp, nó xinh. Khi đến gần thì mình hoảng sợ và tìm cách né tránh. Đến lúc bóng kia phai mất rồi, mình lại tiếc ngẩn tiếc ngơ…..

Nhỏ Quỳnh bảo cũng đúng. Con gái vốn chậm tiến về mặt tình cảm. Người ta không đong đo bằng ngày mà bằng năm. Khổ một nổi là đau dai dẳng, đau triền miên, đau không dứt. Bọn con trai thì bồng bột đấy, sôi nổi đấy, nhưng cũng quên ngay đấy. Ngốc nghếch chưa khi lại đi khổ sở vì một chuyện vẩn vơ như vậy. Mình là một người có bản lĩnh kia mà! Hay đó chỉ là ảo tưởng?

Ngày …tháng ….năm…

Chiếc tách vỡ tan. Cả người run rẩy. Đầu óc xáo động. Cứ cầm cái này lên, để cái kia xuống….Mình không biết đang làm gì nữa. Ngồi phịch xuống chiếc ghế gỗ, không còn cảm giác. Dần dần mới lấy lại được ý thức. Cái gì thế này? Một cuốn tập dày cộm trên tay.

Nỗi đau như dần lớn làm tê tái cả người. Phải chi có thể khóc được ngay bây giờ…..Mắt ráo hoảnh mà tiếng thổn thức lại nứa nở trong lòng. Ôi xót xa!

Cả ngày mình như chết lịm. Khoảng trống không vô hình đè nặng lòng mình, chới với đôi tay. Mình muốn gào lên, muốn thét lên mà cổ họng lại tắt nghẹn. Lắc đầu mãi để đuổi một sự thật khủng khiếp…..mà không can đảm để nhìn nhận…..Bên mình đây, một cuốn tập, một cuốn nhật ký của một người đã mất….”Đôi mắt” không còn nữa sao?

Những giọt nước mắt vì nổi buồn quá sức chịu đựng, vì hạnh phúc quá đỗi muộn màng….

Từng trang giấy lật nhanh. Ngậm ngùi. Đau đớn. Dầu nhoà lệ, “Đôi mắt” ấy, tôi vẫn thấy, những trang giấy đầy ắp tên tôi. Thương mến ơi!.....

Phương Mai

Comment

2010-01-07 Binh Ton
Bài viết rất hay và cảm động. Không biết hồi xưa mình có làm bạn gái nào "ghét" vậy không ta. Cẩm Bình
2010-01-08 Luc Nguyen
Bai viet nay that la dac truong cho truong Minh Khại. Boi vi chi co truong nay moi co nhung lop hoc trai va gai riêng. Ngay xua con trai minh ma duoc may ban nu nao \'ghet\' la may man lam do :)